MẸ MẠNH MẼ ĐẤU VỚI CHA
Phan_27
Phó Hạnh Lương quay đầu lại nhìn người kia, thầm than một tiếng, người anh em vẫn không thay đổi được à, chú nói xem ở Ngục Thiên Minh đáng yêu biết bao? Chí ít cũng không phải căng thẳng!
- Tôi nói này, chú đừng có bày ra cái mặt như người ta nợ chú tới mấy triệu ấy được không? Nhìn mệt quá!
- Chú có thể nhắm mắt lại!
Phó Hạnh Lương nghẹn, quả quyết quay đầu đi, nhìn thế nào cũng không đáng yêu! - Nick cười trộm, lời nói có phần ý vị thâm trường.
- Anh Lương, anh đừng chọc anh Diệp, ở bên ngoài anh không chọc nổi đâu!
Hướng Diệp Lân hừ một cái, Phó Hạnh Lương hết sức tán thành. Lôi Khiếu Thiên chỉ liếc qua ba người, sau đó cả ba liền im miệng!
- Đại ca, Karl Bunol thực sự là nhẫn tâm, không ngờ có thể lấy già trẻ lớn bé trong gia tộc hắn ta ra bán đấu giá, không hổ là một nhân vật hung ác!
- Nick, biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Trải qua lần này, mày sau này phải cẩn thận, đừng có chọc vào người không nên chọc, bằng không là thỏ thì cũng có thể bị hổ nuốt đấy!
Phó Hạnh Lương ra vẻ trưởng bối làm công tác giáo dục cho "đứa trẻ" nào đó!
- Anh Lương, ý anh là, sau này Nick không nên quá tín nhiệm anh, lúc nào cũng phải phòng bị anh sao?
Nick le lưỡi ở sau Lôi Khiếu Thiên, chớp mắt với Phó Hạnh Lương! Miệng Phó Hạnh Lương giật giật, anh có nói đó là anh sao? A? Anh có bảo cậu ta không nên tin anh sao? Thằng nhóc kia chỉ biết tìm lỗi trong lời anh thôi!
- Dựa theo tư liệu thì Karl Bunol không phải là một người có can đảm, có mưu tính sâu xa, khôn ngoan thì càng không phải, Luo Bunol sao lại thua trong tay hắn được?
Hướng Diệp Lân rất khó hiểu, căn cứ theo tư liệu từ tổ tình báo, Karl Bunol không nên có được năng lực mạnh mẽ vậy mới đúng, vậy lẽ nào là tư liệu sai ư?
- Không phải! …
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng trả lời, nhìn sự xôn xáo bên dưới. Sảnh bên dưới chẳng biết lúc nào đã đứng một hàng người đeo kính đen, đứng đằng trước có hai người. Một người tướng mạo bình thường đứng cạnh một người cơ bắp mặc âu phục màu xanh, có vẻ rất lấy lòng, mà người mặc bộ âu phục màu xanh kia thì hưng phấn nhìn những thứ trước hắn ta!
Phó Hạnh Lương tiến gần hơn.
- Hắn ta là Karl Bunol!
Có hơi khó tin, trong mắt hắn ta trừ sự vui vẻ hưng phấn của trả thù ra thì không thấy được chút trầm ổn nào, đây mà là một người có can đảm? Hướng Diệp Lân, Nick cũng nhìn Karl Bunol, đều nhíu mày, sự thận trọng có được trong nhiều năm khiến bọn họ thấy việc này không đơn giản!
Lôi Khiếu Thiên nhìn người đàn ông chừng năm mươi bị trói như cái bánh chưng vào cái bảng đen, cả người hoàn toàn lộ ra, trên người không chỗ nào còn hoàn hảo, ngay cả khu vực tam giác cũng dính đầy máu đã hơi thối rữa, khiến người ta nhìn mà phát lạnh!
Mặc dù như vậy, nhưng đôi mắt người đàn ông kia như cặp mắt chim ưng sắc bén cao ngạo nhìn chằm chằm Karl Bunol đứng cách ông ta không xa, phảng phất như muốn dùng ánh mắt để xé rách hắn ta!
Lôi Khiếu Thiên có chút thưởng thức sự cứng cỏi ấy, cũng cảm thấy tiếc hận. Con người có thể đánh mất bất cứ cái gì, thế nhưng chí ít tôn nghiêm không thể đánh mất!
Nghĩ lại Luo Bunol cũng là nhân vật kiêu hùng một đời, không ngờ lại rơi vào tình trạng như bây giờ. Chắc ông ta cũng không nghĩ ra được, cả đời mình thế mà lại hủy trong tay đứa con mình coi là phế vật!
Sự điên cuồng bên dưới đám người Lôi Khiếu Thiên không nghe được. Nhưng từ nét mặt với động tác của mỗi người sẽ không khó tưởng tượng được ngôn từ của họ tục tằn thế nào. Lôi Khiếu Thiên thu tầm mắt về, chẳng biết tại sao, khi thấy người thoạt nhìn bình thường đến không thể bình thường hơn đứng cạnh Karl Bunol, cặp mắt sắc lạnh dừng lại trên người hắn ta!
- Hắn là ai vậy?
Phó Hạnh Lương nhìn theo hướng nhìn của Lôi Khiếu Thiên.
- Tần Chính, tôi tớ bên cạnh Karl Bunol!
Tôi tớ ư? Lôi Khiếu Thiên như có điều suy nghĩ! Một người bình thường có thể đứng bên cạnh ông chủ liệu sẽ là một nhân vật đơn giản sao?
- Đại ca, Nguyệt đương gia ở phía đối diện! - Hướng Diệp Lân cắt đứt sự trầm tư của Lôi Khiếu Thiên, mọi người đồng loạt nhìn về phía ghế lô đối diện. Lúc này Ngân Nguyệt mặc một bộ đồ trắng, đứng trước kính thủy tinh, bưng một ly rượu đỏ nâng ly với anh!
Nụ cười kia khiến cả người Hướng Diệp Lân, Phó Hạnh Lương, Nick run lên. Nick mặt đỏ lên, nói thầm.
- Quả nhiên là gay! - Chỉ một động tác nâng ly thôi cũng khiến người ta thấy gợi cảm, nhất là cặp môi đỏ kia!
Phó Hạnh Lương tán thành.…
- Phụ nữ như vậy thì đúng thôi, thế nhưng đàn ông mà cũng thế thì đúng là không còn thiên lý! - Không cần nhìn tư thái, chỉ với khuôn mặt kia cũng đã khiến người ta ngất ngây!
- Ông trời không có mắt a!
Hướng Diệp Lân lần này mặt đã có chút biểu cảm.
- Tôi thật sự thấy rằng hắn không phải đàn ông!
Phó Hạnh Lương, Nick đều rất tán thành!
Nếu là phụ nữ đoán chừng cũng là mệnh hồng nhan họa thủy a!
Lôi Khiếu Thiên nhìn môi anh ta cũng đáp lại một câu!
Ngân Nguyệt: Trò hay giờ mới bắt đầu!
Lôi Khiếu Thiên: Bằng bản lãnh của mình!
Ngân Nguyệt cười đến mức vạn vật thất sắc, rời khỏi tầm mắt Lôi Khiếu Thiên. Lôi Khiếu Thiên nhếch môi, đi xuống dưới:
- Báo với A Nhị, hành động!
Đúng vậy, trò hay vừa mới bắt đầu!
Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân, Nick vội đuổi theo!
CHƯƠNG 72.4:
Dưới sảnh, Đường Kiến Tâm sau khi không tìm được người muốn tìm, định lên ghế lô tầng hai thì lúc ấy đại sảnh vang lên tiếng hét điên cuồng, tiếp đó một đoàn người bị trói được kéo ra ngoài ở trên bục. Đường Kiến Tâm không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền giật mình, người kia là Luo Bunol?
Mặc dù gương mặt ông ta đã hoàn toàn thay đổi, thế nhưng, cô sẽ không nhận lầm. Từ đường nét khuôn mặt vẫn thấy được đại khái, nhất là cặp mắt kia! Cặp mắt nhìn thế giới như không, ông nói đó là ngạo cốt!
Năm đó khi ông Âu Dương đưa cô đi, Luo Bunol cũng theo phía sau ông, bây giờ sao lại. . .…
Đường Kiến Tâm hơi kinh ngạc, kế hoạch lên tầng cũng hủy bỏ, đi theo đoàn người từng bước đến gần cái bục!
Mặc dù Luo Bunol không có bất kỳ ân tình gì với cô, giữa bọn họ cũng không có trao đổi gì, thế nhưng, với ông Âu Dương thì Luo Bunol là một tồn tại đặc thù. Nhiều năm cô không về thăm ông đã là điều bất hiếu, hôm nay, nếu đã gặp Luo Bunol thì cô cũng không thể coi như là không có chuyện gì được!
Cô không biết giữa ông và Luo Bunol có quan hệ gì, là thầy trò, là cha con, hay là bạn tốt của nhau, điều này cô không rõ. Thế nhưng cô biết ông rất quan tâm tới Luo Bunol. Đường Kiến Tâm nhìn vết thương của ông ta mà kinh hãi, cũng có tức giận, rốt ruộc ai đã làm ông ta thành ra như vậy? Nếu như ông còn trên đời mà thấy bộ dạng này của ông ta, liệu có đau lòng nhiều không?
Còn chưa tới gần thì đã nghe được giọng nói cực kỳ điên cuồng kiêu ngạo.
- Ông già kia, không nghĩ tới là ông cũng có ngày hôm nay hả, ha ha, ông tự nhận mình kiêu hùng một đời, không ngờ bây giờ lại thành cẩu hùng rồi đấy!
Đường Kiến Tâm nhíu mày, giọng nói này cô rất phản cảm!
- Chậc chậc, ông nhìn bộ dạng bây giờ của ông đi, a, nói ông là cẩu hùng cũng quá đề cao ông rồi đó, ông chỉ là chó hoang bị người ta vứt đi thôi, chó hoang, biết không hả? Tôi nhìn mà cũng sợ bẩn mắt đây!
Giọng nói kia vẫn tiếp tục. Đường Kiến Tâm không tiếng động tới phía sau bọn họ, không thấy rõ dung mạo của đối phương, chỉ thấy được bóng lưng của một người mặc âu phục màu xanh. Đường Kiến Tâm có chút chán ghét người này, không chỉ là giọng nói mà quan trọng hơn là người này nhìn rất khó chịu, giả dối, tới nơi như thế này còn mặc âu phục, đúng là nực cười!
- Không phải ngày nào ông cũng chửi tôi là thằng con hoang dã sao, giờ ông nhìn lại mình đi, tôn quý của ông ở chỗ nào hả, ông không phải vẫn luôn lấy gia tộc Bunol là niềm kiêu ngạo sao, ha ha, có muốn biết đám con trai con gái của ông được tôi "tiễn" đi đâu không? Có biết bây giờ danh nghĩa gia tộc Bunol là của ai không hả? Ha ha! Ông không nghĩ được sao, thằng con hoang mà ông không coi ra gì ấy sẽ có một ngày dẫm nát sự kiêu hãnh của ông dưới chân, xé tan nó ra, đó là cảm giác thế nào ông biết không? Cảm giác bị coi như một món đồ chơi ông có thấy không hả?
Luo Bunol chỉ trầm tĩnh nhìn chằm chằm Karl Bunol, mặc kệ đối phương nhục mạ mình thế nào cũng không phản ứng, ngạo cốt kia vẫn còn đó!
- Tôi sẽ cho ông biết cái cảm giác sống không bằng chết ấy! - Karl Bunol càng nói càng hưng phấn, càng nói càng dữ tợn.
- Đừng có ra vẻ như thế, ông không biết là ông càng dùng ánh mắt kia nhìn tôi thì tôi lại càng hưng phấn sao hả? Ha Ha!
- Yên tâm, tôi cũng coi như là không tệ với ông. Trước khi ông chết còn cho ông hưởng thụ tư vị làm đàn ông một lần, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Nhìn bên kia đi, đó, thấy không, mấy người đàn ông khôi ngô đó chính là do thằng con này tỉ mỉ lựa chọn ra đấy. Công phu trên giường đều tuyệt hảo, đảm bảo còn thoải mái hơn gấp trăm lần lúc ông ôm những người đàn bà khác! Vừa hay cũng để bọn tôi xem tư thái khi ông bị đá bể hai "quả trứng" nó thế nào, ha ha!
Đường Kiến Tâm nghĩ tâm lý người này rất biến thái. Những chuyện như thế có thể làm được, còn tự xưng là con ông ta, để mấy người biểu diễn màn xuân cung ở đại sảnh này! Trong đầu Đường Kiến Tâm chợt hiện lên mấy hình ảnh không hài hòa cho lắm rồi biến mất, tóc gáy dựng ngược cả lên! Hắn ta qủa nhiên là biến thái!
- Tần Chính!
- Vâng, thiếu gia!
- Cho ông ta thêm chút "thuốc"! - Nụ cười của Karl Bunol khiến lỗ chân lông người ta dựng đứng!
- Vâng!…
Đường Kiến Tâm từ từ tới sau hàng người đeo kính đen mặc đồ đi đêm, cổ tay giấu ở trong tay áo, nắm chặt lấy khẩu lục bạc!
Karl Bunol đi đằng sau Tần Chính, tới trước mặt Luo Bunol thì hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào Luo Bunol, miệng nhếch lên. Có lẽ là sự vui sướng khi được báo thù chảy khắp người nên không hề e ngại ánh mắt lạnh lùng của Luo Bunol. Nếu là lúc bình thường thì hắn ta đã sớm trốn sang một bên, run rẩy cầu cứu Tần Chính rồi!
- Ông bố thân yêu, đây là loại thuốc "Mị Cốt" chuyên dành cho ông đấy, nhất định phải từ từ mà hưởng thụ, đừng làm tôi thất vọng quá!
Karl Bunol vỗ vỗ mấy cái lên mặt Luo Bunol. Luo Bunol vẫn không có chút biểu tình gì cả, Karl Bunol chợt cảm thấy chẳng thú vị, mặc kệ mình làm gì cũng không thể khiến ông ta có biểu tình khác đi, thế là rút tay lại, đúng lúc Tần Chính cũng bôi hết "Mị Cốt" lên người Luo Bunol, tới cạnh Karl Bunol
- Thiếu gia, xong rồi!
Karl Bunol phất phất tay, hai người lui lại sau.
- Mang mấy đứa kia tới, chờ xem kịch vui!
- Vâng!
Một vệ sĩ làm ra hiệu để đối phương dẫn mấy người vóc dáng khôi ngô lên!
- Bố à, đừng trách thằng con này đối với bố không tốt, mấy người này đều là những người dũng mãnh nhất của gia tộc Bunol chúng ta đấy, bọn chúng . . Ấy nhầm, bọn chúng là mấy đứa con trai, cháu trai của bố đấy! Ha ha!
Vừa dứt lời thì đại sảnh vang lên những tiếng huýt gió, liên miên bất tuyệt, mãi không dứt. Đường Kiến Tâm mặt không chút biểu cảm, tâm lý biến thái của tên này không ngờ đã tới trình độ như thế, còn muốn loạn luân sao?
Luo Bunol nghe thế ngước mắt lên, chấn kinh nhìn những người bị dẫn tới trước mặt mình, răng cắn vào môi, mùi tanh ngập trong miệng. Cho dù thống khổ trong những lúc bị nghiêm hình tra tấn ông chưa từng nhíu mày, chỉ là ngây bây giờ ông không thể bình tĩnh nổi. Thứ được bôi vào người đang dần ăn mòn lý trí của ông, những người trước mặt đây đều là thân nhân của ông, ông bỗng hiểu ra vì sao tên khốn Karl Bunol lại giữ lại cái mạng này của ông, hóa ra là vì thế này đây!
Đây là Chợ Đen, nơi giao dịch bẩn thỉu nhất, đồng thời, cũng là nơi tin tức lưu thông nhanh nhất. Tất cả lão đại, các giới cao tầng, những người giàu có đều có tai mắt ở nơi này, gia tộc Bunol của ông có lực ảnh hưởng hất định tại biên giới người Hoa trong trăm năm, được các giai tầng Hoa kiều ủng hộ, nhận hết sự ủng hộ từ giai tầng Hoa Kiều, nếu danh tiếng, tín ngưỡng của gia tộc Bunol đều bị hủy ở đây thì ông còn mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông!
Luo Bunol thực sự là ân hận lúc đầu đã làm sai!
- Bố, con xin lỗi!
- Chú, là do bọn con vô dụng!
Luo Bunol cắn môi, lắc đầu, người xưa nay vẫn luôn cứng cỏi như ông lại rơi nước mắt, là ông vô dụng, mầm họa này chính do ông lưu lại! Luo Bunol cắn chặc hàm răng, không muốn mình phát ra những tiếng rên rỉ, ông rất muốn phát tiết, cũng không có chỗ mà phát tiết, hạ thân đã sớm bị Karl Bunol phế đi rồi!
- Làm sao thế, những người anh em yêu quý của tôi, trò hay liền bắt đầu! Ha ha! - Karl Bunol sau khi nói xong thì từng tiếng huyên náo lại vang lên.
Sát khí từ Đường Kiến Tâm chợt lóe rồi biến mất. Động thủ ở đây thì chỉ có cô thiệt. Nơi này được cảnh giới nghiêm ngặt, cho tới bây giờ chưa từng có ai gây chuyện ở Chợ Đen, đương nhiên, cô cũng không ngu ngốc tới mức mở đầu làm chuyện hoang đường đó!…
Thế nhưng, không muốn để chuyện đó suông sẻ, cô vẫn có thể làm được! Lôi Khiếu Thiên đi xuống bên dưới, Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân đuổi theo, Nick đi sau cùng, hứng thú nhìn cảnh vui tai vui mắt, Nick yêu cái đẹp, không quan hệ tới ai, cho nên lúc Ngân Nguyệt quay người đi thì cũng thở dài, lưu luyến quay đầu đi nhìn bên dưới. Anh vừa định đuổi theo Hướng Diệp Lân thì chợt nhìn chăm chú vào một bóng dáng bên dưới sảnh, kêu lên thành tiếng thất kinh!
- Sao cô ấy cũng ở đây?
CHƯƠNG 72.5:
Hướng Diệp Lân, Phó Hạnh Lương nghe được tiếng Nick tưởng anh ta có chuyện gì nên quay lại, Lôi Khiếu Thiên chỉ hơi dừng lại một chút, đang muốn bước xuống thì lại nghe được tiếng kinh hô của Phó Hạnh Lương, tiếng Hướng Diệp Lân nghiến răng nghiến lợi, rốt cục cũng có cơ hội báo thù rồi!
Cậu ta nói như thế!
Lôi Khiếu Thiên quả quyết quay lại chỗ bọn họ.
- Chuyện gì thế!
- Đại ca, anh nhìn kìa, Đường Kiến Tâm? - Nick tựa vào cầu thang, mắt mở thật to, đáp lại Lôi Khiếu Thiên! Lôi Khiếu Thiên tim đập nhanh hơn, nắm cổ áo Hướng Diệp Lân ném sang bên cạnh, không để ý tới ánh mắt phun lửa của anh ta, nhìn theo tay Nick chỉ. Sau khi bóng dáng kia đập vào mắt thì chỉ chăm chú vào người ấy, chờ anh bình tĩnh lại mới phát hiện mình khẩn trương quên cả thở!
- Cô ấy muốn làm gì vậy? - Nick tò mò nhìn Đường Kiến Tâm lợi dụng đám người tới gần mấy vệ sĩ đứng thành hàng kia, động tác ở tay phải bọn họ đều thấy rất rõ ràng!
Không phải chứ! Vậy mà đã xử xong một người!
Nick trợn tròn hai mắt, quả thực muốn cúng bái cô luôn!
Đường Kiến Tâm để súng lại chỗ cũ, lẳng lặng tới sau hàng người kia, tay phải giơ lên, nhanh, độc, chuẩn tìm được xương ức, ra đòn trí mạng, tay phải đổi thành thế long trảo (vuốt rồng) rồi nghe được một tiếng rắc nhỏ, người áo đen còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã đi gặp Diêm Vương rồi!
Lúc này bầu không khí cũng tới đỉnh điểm, sau khi đoàn người di động chen chúc nhau tới, người áo đen kia vậy mà dựa vào đám người xông lên kia đứng thẳng không ngã, thật đúng là kỳ tích!
Tiếp đó, Đường Kiến Tâm vẫn theo cách cũ, đưa từng người một trong hàng người tới gặp Diêm Vương, mà Karl Bunol, Tần Chính đều quay mặt về phía trước hưng phấn chờ màn biểu diễn sắp bắt đầu, không hề phát giác ra điều gì!
Lôi Khiếu Thiên nắm chặt hai tay lại, chết tiệt, lá gan cô ấy thật lớn, lại dám ở đây giết người, cô ấy có biết hậu quả này rất nghiêm trọng không vậy!
- A Diệp, tiếp ứng A Nhị, Lương cậu đi đối phó với phía Ngân Nguyệt, tiện đường đi đón Kỳ. Nick, đi theo tôi!
- Vâng! …
Hướng Diệp Lân, Phó Hạnh Lương liếc nhau, đại ca không tự mình gặp Nguyệt đương gia sao? Không bình thường a!
Hướng Diệp Lân nhún vai, làm sao anh ta biết được. Phó Hạnh Lương ngắm nhìn bóng lưng Lôi Khiếu Thiên và Nick, cười khổ, đại ca, anh không thể để em sống dễ chịu hơn chút được sao?
Lôi Khiếu Thiên ba bước làm hai đi xuống dưới sảnh, Nick vội đuổi theo.
- Đại ca, chờ em với!
Đại ca đi nhanh như thế anh không theo kịp nổi a, Nick muốn khóc! Mà phía Đường Kiến Tâm, lúc cô tới cạnh người áo đen cuối cùng, Tần Chính cuối cùng cảm thấy không được bình thường, nhìn ra sau thì thiếu chút nữa té xỉu.
- Thiếu gia, không tốt, xảy ra chuyện rồi
Karl Bunol đang thấy thú vị, bị Tần Chính cắt ngang có phần mất hứng.
- Có việc gì thì nói sau, giờ phải xem trò hay đã!
Tần Chính hừ một tiếng:
- Tôi đi liên lạc với Nhị thiếu gia, cậu cứ ở đây xem bọn họ! - Karl Bunol không cho là đúng, phất tay.
- Đi đi!
Đường Kiến Tâm cười nhạt, tới cạnh Karl Bunol, nói:
- Thiếu gia, vệ sĩ của cậu đều bị tôi giết rồi!
Karl Bunol không quay lại, mọi sự chú ý đều tập trung trên người Luo Bunol, cũng không biết những lời này là ai nói, đáp lại:
- Giết thì giết, sớm muộn gì đều phải chết. . . - Còn chưa nói hết thì giọng đã thay đổi, quay lại nhìn đằng sau:
- Giết rồi?
Nhưng lúc này đâu còn bóng dáng mấy vệ sĩ áo đen, toàn bộ phía sau là đám người xem trò vui chen chúc nhau tới trước!
Karl Bunol biến sắc lo lắng tìm kiếm Tần Chính, giờ mới nhớ ra là hắn nói muốn đi tìm Nhị thiếu gia, sắc mặt trắng nhợt, nhất thời hoang mang lo sợ! Đường Kiến Tâm cũng nắm lấy cơ hội này, cất bước tới bục, nơi đây coi như là một nơi bán đấu giá hiểm ác, chỉ cần anh có tiền, anh muốn "chơi" thế nào cũng được, cho nên ở đây không có người canh gác, bọn họ chỉ cung cấp đạo cụ, để khách hàng chơi sảng khoái hơn thôi. Cho nên Đường Kiến Tâm suôn sẻ tới cạnh Luo Bunol hơn nhiều!
Nhìn khuôn mặt vặn vẹo kia, cô có chút không đành lòng.
- Ông không sao chứ?
Sự nhẫn nại của Luo Bunol và mấy người trong gia tộc Bunol cũng thật kinh người, cho dù trúng độc cũng cắn chặt răng kiềm chế nó!
Luo Bunol nghe được giọng nữ lạnh lùng trong trẻo, còn tưởng là ảo giác, mãi cho tới khi thấy cặp mắt phượng lạnh lùng trong suốt kia mới bừng tỉnh!
- Xin cô hãy giúp tôi!
Giọng Luo Bunol khàn khàn, đây là lần đầu tiên ông ta lên tiếng kể từ khi bị nhốt, đối phương còn là một cô gái xa lạ!
Đường Kiến Tâm nhíu mày:
- Ông muốn tôi giúp ông thế nào. Tôi nói trước, ra ngoài là không thể!
Cặp mắt Luo Bunol phát ra tia sáng hy vọng, lê lết tới gần Đường Kiến Tâm, Đường Kiến Tâm không nhúc nhích, ngửi được mùi hương nào đó, cũng không quá để tâm:
- Xin cho tôi một sự thống... Khoái!
Đường Kiến Tâm nhìn vào cặp mắt ông ta, đó là đó là cặp mắt mang theo sự cứng cỏi, trải qua nhiều tang thương và xen lẫn cả hi vọng!
- Tôi là cháu gái Âu Dương Vân Thiên, Đường Kiến Tâm!
Hai mắt Luo Bunol mở to, chấn kinh nhìn Đường Kiến Tâm, hai giây sau gật đầu.
- Tốt, tốt!
Đường Kiến Tâm tay cầm kim đao quét qua yết hầu Luo Bunol, nhanh như thiểm điện, không có một vết máu lưu lại trên thanh đao, tiếng tốt cuối cùng còn chưa nói hết!
Đường Kiến Tâm thấy được sự thanh thản trong đáy mắt ông ta, cô cảm thấy như vậy là đủ rồi. Không biết ông có tán thành cách làm của cô không. Đường Kiến Tâm đứng dậy, chỉ cảm thấy mùi hương xung quanh ngày càng đậm.
- Giúp chúng tôi một tay!
Đường Kiến Tâm gật đầu, giơ tay chém xuống, mấy người kia nhắm mắt lại, khéo môi cong lên!…
Đường Kiến Tâm thu hồi đao, nhìn lại bọn họ, hít sâu một hơi, xoay người biến mất! Mà khi Karl Bunol tỉnh lại thì những người trên bục đã bất động!
Đương nhiên quần chúng cũng ngây ngẩn hết cả ra. Bọn họ vừa mới quá mức chú ý động tĩnh của Karl Bunol, không ngờ lại xảy ra chuyện, hơn nữa còn giết người, đó là chuyện trước đây chưa từng có, cũng tuyệt đối sau này không có luôn!
Quan trọng hơn là, hành động đó quá nhanh, bọn họ bị giết lúc nào cũng không phát hiện ra! Lôi Khiếu Thiên phí sức đẩy đám người chắn trước mặt ra, khi phía trước có rối loạn anh đã biết là có chuyện xấu, ánh mắt lạnh lẽo, rất muốn "đưa" cái đám này về với ông bà!
- Này, con mẹ nó mày dám. . . - Đụng đến tao hả!
Một người qua đường Giáp bị Lôi Khiếu Thiên ném ra ngoài, khó chịu giơ nắm đấm chửi bậy, như muốn xông lên thì hai giây sau bị ánh mắt băng hàn của đối phương dọa, sự lạnh lẽo lan từ gan bàn chân cho tới đỉnh đầu, nói được một nửa liền ngậm miệng!
Mà Lôi Khiếu Thiên đã sớm hóa thân thành La Sát, sự ớn lạnh quanh người có thể đóng băng ngàn dặm! Nick cũng chen phía sau có chút cật lực, nhưng vẫn có thể cảm thụ được lãnh ý từ người đại ca, có chút kinh hãi!
Đại ca tức giận rồi, đó cũng không phải chuyện mà người bình thường ngăn cản được đâu! Nick âm thầm kêu khổ, nếu đại ca không khống chế tốt, gây sự ở đây, vậy thì không tốt rồi!
Đường Kiến Tâm vừa biến mất trong đoàn người, chợt nghe được tiếng kêu sợ hãi của Karl Bunol sau lưng, hét lên ai đó ra tay ra chân, tiếp đó ở cửa vang lên những tiếng xôn xao, mọi người đồng thời nhìn lại cửa vào, phần lớn là mở to mắt xem trò vui! Lôi Khiếu Thiên đi đằng trước đẩy vào, Đường Kiến Tâm bất động thanh sắc lui về sau. Đúng lúc này, tại cửa xuất hiện một người đàn ông lưng hùm vai gấu, trên mặt có một vết sẹo X bước vào, lạnh lùng quét mắt khắp đại sảnh, hét lớn:
- Im lặng!
Tiếng hét này khí thế ngất trời, vừa ra lệnh thì đám người xôn xao đều im lặng. Bọn họ đều là các phe có uy tín, bình thường hay tiếp đón nhân vật ở đây, đương nhiên biết đối phương không phải là con chuột dễ chọc. Tần Chính lúc này đi theo sau người nọ, tới chỗ Karl Bunol! Karl Bunol khi nhìn thấy người tới mới bình tĩnh lại, sự tức giận hiện lên trên mặt:
- Nhị thiếu gia, việc này anh nên cho tôi một lời!
Người nọ gật đầu, vẫy tay để thủ hạ đi làm, bao vây cửa ra vào, kiểm tra người ở đây, không bỏ qua bất cứ ai!
Dám gây sự trên địa bàn hắn ta, lá gan quả là không nhỏ! Trong mắt Nhị thiếu gia thoáng hiện lên sự khát máu!
Bên này, Lôi Khiếu Thiên có chút lo lắng, vừa định nắm cổ áo người đằng trước ném đi thì hai mắt sáng lên, cũng không kịp ném người trong tay liền bỏ qua chen vào!
Đường Kiến Tâm có chút choáng váng, cô cảm thấy người nóng lên, người người chen lấn nhau khiến cô hít thở không thông, miệng đắng lưỡi khô. Theo trực giác đẩy đám người chen ra ngoài, cô cần không khí, bỗng không biết là vướng chân trái mình hay là vấp phải chân người khác, cước bộ liền lảo đảo, đổ người về trước. Lôi Khiếu Thiên cả kinh, vươn tay ôm lấy eo cô, trong mắt hiện lên ý cười.
Mới có vài ngày không gặp mà đã không kịp chờ đợi muốn được yêu thương rồi à! Lôi Khiếu Thiên mừng rỡ, nghĩ rất vô sỉ, sự nhiệt tình này anh thích.
- A! - Đầu Đường Kiến Tâm đập mạnh vào ngực Lôi Khiếu Thiên, choáng váng, bất mãn quệt miệng:
- Sao mà cứng thế! - Cô sờ sờ trán mình! Đau thật nha!
Lôi Khiếu Thiên dở khóc dở cười, mới phát hiện cô có điều gì đó không ổn, ôm cô ra ngoài.
- Đương nhiên phải cứng rồi, nếu mềm thì không phải đàn ông!
Sắc mặt Đường Kiến Tâm ửng hồng, không nghe rõ anh nói gì, chỉ cảm thấy trên người anh có sự thanh mát khiến cô thoải mái, không nhịn được ôm lấy anh, lách vào lòng anh.
- Thoải mái quá!…
Lôi Khiếu Thiên dừng bước, cúi đầu nhìn tiểu Tâm Nhi của anh. Tơ tình hiện trong mắt, hai gò má đỏ bừng, cặp môi ướt át, tiếng rên rỉ rất nhỏ khiến người anh run lên, không nhịn nổi nuốt nước bọt. Đây, đây thật là tiểu Tâm Nhi của anh ư?
Nick vất vả lắm mới chen tới chỗ Lôi Khiếu Thiên, há mồm thở dốc.
- Hộc hộc, mẹ nó, người chen người, thật sự chen đến chết mất, đại ca? Ồ?
Nick vỗ ngực thở hồng hộc, sau đó mở to mắt nhìn cô gái trong ngực đại ca nhà mình. Mắt chớp chớp, định trêu đại ca hai câu thì bỗng cảm thấy không hợp lý.
- Ồ, đại ca à, cô ấy trúng phải "Mị Cốt" rồi!
Lôi Khiếu Thiên khó hiểu, đó là cái gì. Mà Đường Kiến Tâm chỉ cảm thấy người mình rất nóng, cánh tay ôm bên eo mình lại rất lạnh, rất thoải mái, theo bản năng cọ cọ trên người Lôi Khiếu Thiên, khi sờ tới cái tay khác thì nhếch miệng thỏa mãn:
- Nóng quá, chỗ này thật lạnh, thật thoải mái!
CHƯƠNG 73: ĐÁNH NHAU TRÊN GIƯỜNG Mặt Lôi Khiếu Thiên co quắp lại, cả người cứng nhắc, cuống quít giữ hai cái tay đang tác quái của cô gái nào đó, không để ý tới sự bất mãn của cô nói:
- Cậu nói cô ấy trúng độc?
Nick cười híp mắt lắc đầu.
- Không nhất định, Mị Cốt này khác với những thứ thuốc kích thích khác, dược tính của nó nặng gấp mười lần. Bình thường phun trên người đã có hiệu quả kích thích, có thể khiến người ta hoàn toàn mất đi phương hướng. Trong quá trình "abcxyz" vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo. Thế nhưng nếu hít vào phổi, đi vào máu thì lại khác rồi. Dược hiệu lập tức phát tác, gặp máu liền hòa tan khiến người ta mất đi thần trí!
Nick vừa chậm rãi giải thích vừa nhìn cô gái đang gây rối trong lòng đại ca mình, người thì cứ căng ra. À mà sao anh cứ cảm thấy mặc dù đại ca rất cứng nhắc nhưng quá trình này lại rất hưởng thụ nhỉ?…
- Với bộ dạng này của cô ấy thì có lẽ thuốc đã đi vào máu rồi! - Về phần sao cô ấy trúng thuốc thì chỉ có cô ấy biết thôi!
Nghĩ đến tác dụng của thuốc, Nick cười càng mập mờ, khẽ nhắc nhở Lôi Khiếu Thiên:
- Hơn nữa, giải dược duy nhất chính là... Lên - Giường!
Cả người Lôi Khiếu Thiên run lên, vội cố định cô gái thừa dịp anh lơ đễnh quẫy ra, bây giờ đang luồn tay vào trong áo anh.
- Nóng... Nóng quá... Tôi không muốn!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian